Tản Văn - Người lái đò thầm lặng

Gửi cho bản thân và những ai đang đọc bài viết này!

Khi nhắc đến 20/11 bạn nhớ nhất điều gì?

Còn tôi thì nhớ đến…

Tản Văn - Người lái đò thầm lặng

Tôi năm nay 17 tuổi, đã trải qua mười một năm gắn bó với từng mái trường, từng thầy cô, lớp lớp bạn bè. Ở cái tuổi này, khi mà thời gian đang dần trôi đi, càng khiến cho đầu óc tôi chồng chất thêm những suy nghĩ.

-  À! Mới đây mà mình mười một rồi nhỉ? 

- Còn hai năm nữa mình thi tốt nghiệp rồi.

- Năm nay học mười một, mình đã đậu học sinh giỏi chưa?

Nhắc đến đây, lòng tôi chợt chững lại. Gần bốn năm đèn sách, lao đầu vào việc học, với một khao khát, một ước mơ rằng mình sẽ đậu học sinh giỏi cấp tỉnh. Nói thế chứ thật ra, tôi muốn hoàn thành tâm nguyện này vì một lời hứa. Lời hứa đó sẽ theo tôi mãi trong suốt quãng đời học sinh. Một lời hứa chỉ có tôi – cô và những người bạn đồng hành cùng biết.

Cô, người mà chỉ cần nhắc đến tên thôi cũng đủ biến cảm xúc trong người tôi trở nên dạt dào rồi. Phải chăng, con người ấy đã chất chứa bao kỉ niệm của tuổi học trò, chiếm lấy đi phần nào trong trái tim bé nhỏ của bản thân tôi. Người đã tìm ra sự vinh quang, khơi dậy ý chí, niềm tin và nỗ lực bên trong của những cô cậu học trò. 

Mùa thu năm 2017.

Sau bao lần miệt mài với môn Tiếng Anh, tôi nhận ra mình chẳng có năng khiếu gì về ngoại ngữ cả. Sau một hồi bị bạn bè rủ rê, tôi quyết định thi Sinh. Thế là từ đó tôi bén duyên với bộ môn thú vị này cũng như gặp được một người cô tuyệt vời.

Hôm ấy, ngày đầu tiên học bồi dưỡng. Cô bước vào, khuôn mặt nghiêm nghị. Lúc đầu tôi không mấy ấn tượng lắm. Một người cô hơi thấp, vóc dáng nhỏ con, gương mặt với đôi mắt thâm quầng, nụ cười hằn những vết chân chim, mái tóc đã dần bạc đi theo năm tháng. Cô đã không còn trẻ, xấp xỉ 40 mươi, là mẹ của hai đứa con nhỏ. 

- Chào các em, cô là Uyên, từ nay cô sẽ đảm nhiệm vai trò dạy bồi dưỡng cho các em. Cô trò mình cùng cố gắng để đạt được nhiều thành quả nhé.

Từ trước đến nay, tôi chỉ thích học những người cô xinh đẹp, có một chút nhan sắc bởi tiết học sẽ thú vị và hấp dẫn hơn. Nhưng từ khi học cô, tôi thay đổi hoàn toàn quan điểm. Cô dạy không truyền cảm, không nhỏ nhẹ. Cô nói khá thô, câu cú thì ngắn ngủn chỉ có điều kiến thức vô cùng chuyên sâu và rõ ràng. Cô in cho chúng tôi mỗi người một xấp tài liệu dài vô cùng, nhìn phát khiếp. Những đứa học trò ngu ngốc không chịu học vì lí do quá dài nhưng chúng nó đâu biết đó là cả quá trình nghiên cứu, mày mò, thức khuya dậy sớm để soạn, để in của cô. Chúng tôi thật vô tâm, thật ích kỷ. Nhưng lúc đó, tôi nào đâu hay biết.

Mùa xuân năm 2018

Thấm thoắt mà đã 4 tháng cô trò chúng tôi gắn bó trong công cuộc đèn sách. Bốn tháng, thời gian không quá dài để cảm nhận được tình yêu thương từng chút một. Vẫn cứ tiếp tục quậy phá, tiếp tục lười biếng làm cô phải phiền lòng. Có một lần, tôi và bạn Truyện vô tình làm vỡ cái kính lúp trong phòng thí nghiệm. Vì sợ bị phát hiện, hai đứa đã lén giấu những mảnh vỡ dưới tủ để vật mẫu. Một thời gian sau, chúng tôi không còn nhớ đến việc đó nữa, những mảnh vỡ cũng dần biến mất theo thời gian. Mãi đến khi chia tay cô để bước chân vào cánh cổng mang tên “Trung học phổ thông” chúng tôi mới biết: Thật ra cô đã biết từ lâu nhưng cô chẳng trách, chẳng mắng mà coi như không có chuyện gì xảy ra. Lúc đó, tôi càng cảm phục cô nhiều hơn, tất cả hiện rõ lên sự bao dung và tha thứ.

- Cô ơi, con đậu rồi, con đậu cấp huyện rồi. giải nhì luôn cô đấy.

- Chúc mừng con nhé, chúc mừng cả nhóm mình đều có giải nè. Bữa nào cô trò mình dẫn đi ăn mừng nhé.

- Hoan hô cô…

Vậy là tôi đậu rồi. Được cô dẫn đi ăn, được nhận những tờ giấy khen, tấm phong bì, được tuyên dương trước toàn trường, toàn huyện. Tôi vui lắm. Nhưng niềm vui lại trộn lẫn niềm âu lo. Năm sau là tôi lớp 9, cuối cấp, nếu đậu huyện lại phải thi tỉnh, nỗi lo càng thêm chồng chất. Điều đó đòi hỏi tôi phải cố gắng nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Mùa thu năm 2019

Năm nay, cô vẫn tiếp tục đồng hành cùng chúng tôi. Lần này kiến thức không phải dễ dàng như trước nữa. Không đơn giản chỉ là những câu lí thuyết mà còn là những bài tập khó nhằn. Một kỉ niệm sâu sắc đập vào đầu tôi. Chúng bạn và tôi cúp tiết, để cô phải chờ. Chẳng thoát đâu khỏi những lời mắng của cô. Trong lời mắng chứa chan nỗi thất vọng. Cô dọa sẽ gọi về nhà mách bố mẹ, rằng trốn học đi chơi. Cô bảo: “ Các em hãy nhớ điều này. Cho dù là học chính khóa hay học bồi dưỡng thì cũng nên chấp hành đúng quy định. Chứ không phải học bồi dưỡng là các em có thể tự do thoải mái trốn học, cúp tiết. Cô mong sau này sẽ không có tình trạng như thế này diễn ra nữa. Cô rất buồn và thất vọng về các em.” Chả hiểu sao, khi nghe những lời nói đó, tôi áy náy vô cùng. Có lẽ từ trước đến nay chúng tôi đã làm phật lòng cô nhiều rồi. Và cũng từ đó, tôi biết sợ hơn, biết chăm chỉ hơn để không làm cô phiền lòng thêm một lần nào nữa.      

Kiến thức ngày càng khó, áp lực ngày một đè nặng lên chúng tôi. Nhưng với mục tiêu đậu cấp tỉnh, cô trò chúng tôi chẳng hề nản lòng. Sự khó khăn đó càng làm cho ý chí và lòng quyết tâm ngày một lớn hơn. Mười một giờ trưa vẫn cố nán lại một tí nữa để giải nốt bài tập. Hôm nay cô không có tiết, thế là lôi đầu chúng tôi lên nhà cô để ôn mà không mất bất kì tiền phí nào. Cô dành hết thời gian rảnh để dạy, dạy nhiều hơn cả số tiết nhà trường quy định. Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy người thầy, người cô nào mà tận tụy như thế. Tận tụy với công việc, với cái nghề mà mình chọn, với những đứa học sinh thân yêu.      

Nói về gia cảnh, cô chẳng khá giả gì. Lần đầu lên nhà, chúng tôi hoàn toàn sững sờ và ngạc nhiên trước căn nhà của cô. Căn nhà lụp xụp, nhỏ bé, ngoài sân là một vườn rau, trong nhà chẳng có đồ đạc gì đắt tiền. Chồng cô đi làm ăn xa, một mình cô toan lo nhà cửa, chăm sóc dạy dỗ cho hai đứa con thơ. Ấy mà cô không hề than vãn, lúc nào cũng nở nụ cười: “Ừ thì cô quen rồi mà, cứ hè là dẫn tụi nhỏ và Sài Gòn với ba nó cho đỡ nhớ.” Thế đó, cô nghèo nhưng chẳng bao giờ keo kiệt. Thấy chúng tôi học mệt cô liền bảo: “Tụi con thích ăn gì cô dẫn đi ăn”, “bữa nào lên nhà cô làm tiệc một bữa nhé.” Biết cô thế nên chúng tôi không dám đòi ăn mì cay, ăn lẩu, lúc nào cũng buột miệng bảo: “Tụi con thích ăn bánh tráng trộn với nước mía”, dù những món đó đã ngán tới tận cổ. Nhưng ăn cùng cô đã là vui. Tôi vô cùng trân trọng những khoảnh khắc ấy, bởi chỉ còn vài tháng nữa thôi là đã rời xa mái trường, rời xa lời giảng của cô rồi.

Ngày 18 tháng 2 năm 2019

Còn 1 tháng nữa là thi, lòng tôi lại càng tràn ngập niềm lo âu. Tôi không sợ thi trượt, chỉ sợ làm phiền lòng cô, phụ niềm mong mỏi của cô dành cho chúng tôi. 

- Con sợ quá cô ạ! Khi đó cô vào với chúng con nhé

- Đừng quá lo lắng. Cô sẽ xin phòng đi với tụi con

- Dạ. Yêu cô

Gần thi, cảm xúc hồi hộp hơn hẳn. Có lúc tận 23h, rồi 5h sáng, cô trò vẫn cùng nhau thức, học online. Thế mới thấy sự nhiệt tình và chịu khó của cô đến nhường nào. Tóc cô bạc đi hẳn. Mắt cũng nhiều nếp nhăn hơn. Thời gian lấy đi tuổi xuân của đời người. Và bản thân chợt nhận ra rằng, mình đã lấy đi tuổi trẻ của người cô thân yêu

Ngày 18 tháng 3 năm 2019

Thế là đã đến thời khắc quan trọng nhất đã đến. Chúng tôi bước vào kì thi mà đã luôn mong đợi. Kì thi mà tôi đã đặt hết công sức, đặt hết mồ hôi, sự nỗ lực, quyết tâm vào trong đó. Nhưng khi nhận được kết quả, tôi vô cùng thất vọng. Khóe mắt tôi lại cay cay, lòng thắt lại, đau đớn. Tôi trượt rồi. Nỗ lực suốt ngần ấy thời gian đã không còn tác dụng nữa. Tôi thật sự trượt và cô cũng biết điều đó. Chắc là cô buồn lắm. Các thầy cô khác lên nhận thưởng vì có học sinh đạt giải, riêng cô ngồi một mình ở dưới, gương mặt trầm ngâm, suy nghĩ. Đến một cái giải thưởng, một số tiền nho nhỏ mà tôi cũng chẳng thể dành tặng được cho cô, tặng cho những công lao và tình cảm vô bờ bến của cô. Cô biết tôi buồn, biết nhóm buồn vì không ai có giải, bèn an ủi: “ Không sao đâu. Chặng đường các con còn dài ở phía trước. Hãy cố gắng hết sức lực của mình để 2 năm nữa, khi các con đã học lớp 11, cô tin là lúc đó cô sẽ nhận được cuộc điện thoại thông báo rằng các con đã đậu rồi nhé. Cố lên!” - “ Chắc chắn rồi. Chúng con hứa với cô là như thế, nhất định phải như thế.” Nó đã theo tôi tới bây giờ rằng mình phải nỗ lực thật nhiều để giữ đúng lời hứa đó.

Tản Văn - Người lái đò thầm lặng

…….. Năm nay tôi 11 rồi. Thời gian trôi đi nhanh quá. Lời hứa cứ thế ùa về trong đầu tôi.   

Có một người cô mà tôi kính trọng không kém đã nói thế này: “ Thật ra việc các con thi trượt thầy cô không bao giờ trách các con cả. Các con luôn cố gắng hết sức rồi, nhìn thấy sự trưởng thành của các con, thầy cô càng thấy vui và tự hào là đằng khác.” Cô nói đúng. Có thể thầy cô không hề nghĩ xa nhưng tôi đã nghĩ. Nhưng một điều gì đó đã thôi thúc lòng tôi, làm cho tôi vẫn cứ hoài áy náy. Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn cô vì đã cho con thấy hình ảnh một người giáo viên hội tụ đủ mọi yếu tố xấu tốt trên đời. Có thể cô không được đẹp về hình thức nhưng tâm hồn cô mãi đẹp theo thời gian, theo năm tháng và trong lòng đứa học trò như tôi.

Gửi cô thân mến!

“Cô ơi, con không thi Sinh nữa cô ạ! Con thi Văn thôi. Môn sinh khó quá. Con không tiếp thu được. Xin lỗi cô nhiều, hãy để các bạn viết tiếp ước mơ đó cô nhé.” Đó là cuộc gọi điện thông báo cho cô về việc mình từ bỏ môn Sinh để đến với một bộ môn mới. “ Nhưng con sẽ vẫn giữ đúng lời hứa năm xưa ” 

Cô ơi! Từ ngày con không đồng hành cùng cô nữa con thấy trống trải lắm cô ạ. Ở bộ môn mới, con cảm thấy bị thua kém xa bạn bè. Chẳng thầy cô nào khen con giỏi như cô đã từng. Chẳng ai chú ý đến công sức và sự cố gắng của con cả. Bạn bè ai cũng cười chê con. Con cũng không còn được tuyên dương trước trụ cờ, không còn được lên bục nhận giải thưởng nữa. Giờ đây con chỉ là một học sinh bình thường đi thi học sinh giỏi, chả được kì vọng, chả được quan tâm. Con buồn lắm. Nhưng con không vì thế mà nản lòng đâu. Con sẽ cố gắng hết sức để đem về giải thưởng dành tặng cho cô, để chứng minh cho mọi người thấy, đứa học trò của cô không tệ như họ đã nghĩ. Con sẽ làm được mà phải không cô? Con chúc cô luôn có thật nhiều sức khỏe để chèo lái từng lứa học trò qua sông cô nhé! Cảm ơn cô vì những tình cảm mà cô đã dành cho con. Con yêu cô thật nhiều.

Viết bởi Đặng Vũ Quỳnh Như


(*) Bản quyền bài viết thuộc về SachHay24H.com. Khi chia sẻ, cần phải dẫn link, trích dẫn nguồn đầy đủ về SachHay24h.Com. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Go HomePage: Sách Hay 24H hoặc click: Sách hay nhất mọi thời đại, Mua sách online, Bạn đắt giá bao nhiêu, Truyện cổ tích Việt Nam, Mùa xuân nho nhỏ, Tràng giang, Hịch tướng sĩ

Săn ưu đãi - Chương trình khuyến mãi từ tiki - Sách văn học càng mua càng được giảm giá
Sách cùng danh mục
Những Dòng Tản Văn Hay Về Gia Đình

Những Dòng Tản Văn Hay Về Gia Đình

Hãy học cách chấp nhận thực tại, trân trọng người luôn bên cậu, nuôi dưỡng và yêu thương cậu....

Những Dòng Tản Văn Hay Về Cha Mẹ

Những Dòng Tản Văn Hay Về Cha Mẹ

Chỉ có cha, mẹ là yêu bạn vô điều kiện. Khi bạn yếu lòng, mệt mỏi, đừng tìm ai cả... VÌ CHA LÀ...

Tản Văn - Yêu xa đau lắm người ơi

Tản Văn - Yêu xa đau lắm người ơi

“Yêu xa là dấu chấm lửng của những khoảng trống. Khoảng trống khắc khoải của sự nhớ mong. Khoảng...

30 Bài Học Cuộc Sống Cần Phải Ghi Nhớ

30 Bài Học Cuộc Sống Cần Phải Ghi Nhớ

Những bài học cuộc sống dưới đây là kinh nghiệm, kỹ năng sống, nguyên tắc sống chính là hành trang...

Làm Thế Nào Để Xác Định Được Ước Mơ?

Làm Thế Nào Để Xác Định Được Ước Mơ?

Chúng ta thường nói rất nhiều về “ước mơ lớn” vậy có nhất thiết phải có ước mơ lớn không?...

7 Thói Quen Xấu Cần Loại Bỏ Để Thành Công

7 Thói Quen Xấu Cần Loại Bỏ Để Thành Công

Thói quen xấu sẽ phá hoại cuộc sống tươi đẹp của bạn. Đặc biệt là khi bạn để chúng nảy mầm...

Sách đọc nhiều nhất
Những Dòng Tản Văn Hay Về Tình Yêu

Những Dòng Tản Văn Hay Về Tình Yêu

Trong tình yêu có vô vàn cung bậc cảm xúc đang xen: hạnh phúc, đau khổ, buồn, vui,..Cùng tản mạn và những...

Những Dòng Tản Văn Hay Dành Cho Người Cô Đơn

Những Dòng Tản Văn Hay Dành Cho Người Cô Đơn

Vì sao càng trưởng thành lại càng cô đơn? Bởi vì cô đơn chính là món quà của sự trưởng thành. Cuộc...

Những Dòng Tản Văn Hay Dành Cho Kẻ Thất Tình

Những Dòng Tản Văn Hay Dành Cho Kẻ Thất Tình

Thất tình thôi mà! Thất tình có gì đáng sợ đâu? Chúng ta vẫn ổn đấy thôi. Đi qua một cuộc tình...

Tản Văn - Nỗi buồn là một phần của cuộc sống

Tản Văn - Nỗi buồn là một phần của cuộc sống

Có những ngày đi đến nơi đâu, hay làm bất cứ việc gì chúng ta cũng chỉ toàn "chạm" phải nỗi buồn....

Những Trang Web Review Sách Hay Hàng Đầu Hiện Nay

Những Trang Web Review Sách Hay Hàng Đầu Hiện Nay

Mỗi khi thấy một cuốn sách mới, bạn không chắc cuốn sách có hay không, hãy tìm hiểu các trang web review...

Làm Thế Nào Để Xác Định Được Ước Mơ?

Làm Thế Nào Để Xác Định Được Ước Mơ?

Chúng ta thường nói rất nhiều về “ước mơ lớn” vậy có nhất thiết phải có ước mơ lớn không?...

Review sách hay, sách hay nên đọc tại Sách Hay 24H.